【dài dōng mén háng 】
【代东门行】
shāng qín è xián jīng ,juàn kè è lí shēng。
伤禽恶弦惊,倦客恶离声 。
lí shēng duàn kè qíng ,bīn yù jiē tì líng。离声断客情,宾御皆涕零 。
tì líng xīn duàn jué ,jiāng qù fù hái jué。涕零心断绝,将去复还诀 。
yī xī bú xiàng zhī ,hé kuàng yì xiāng bié。一息不相知,何况异乡别 。
yáo yáo zhēng jià yuǎn ,yǎo yǎo bái rì wǎn。遥遥征驾远,杳杳白日晚 。
jū rén yǎn guī wò ,háng zǐ yè zhōng fàn。居人掩闺卧,行子夜中饭 。
yě fēng chuī cǎo mù ,háng zǐ xīn cháng duàn 。野风吹草木,行子心肠断。
shí méi cháng kǔ suān ,yī gě cháng kǔ hán。食梅常苦酸,衣葛常苦寒 。
sī zhú tú mǎn zuò ,yōu rén bú jiě yán。丝竹徒满坐,忧人不解颜 。
zhǎng gē yù zì wèi ,mí qǐ zhǎng hèn duān。长歌欲自慰,弥起长恨端 。