【míng fēi qǔ èr shǒu 】
【明妃曲二首】
qí yī
其一
míng fēi chū chū hàn gōng shí ,lèi shī chūn fēng bìn jiǎo chuí 。
明妃初出汉宫时,泪湿春风鬓脚垂。
dī huái gù yǐng wú yán sè ,shàng dé jun1 wáng bú zì chí 。低徊顾影无颜色,尚得君王不自持。
guī lái què guài dān qīng shǒu ,rù yǎn píng shēng jǐ céng yǒu ;归来却怪丹青手,入眼平生几曾有;
yì tài yóu lái huà bú chéng ,dāng shí wǎng shā máo yán shòu 。意态由来画不成,当时枉杀毛延寿。
yī qù xīn zhī gèng bú guī ,kě lián zhe jìn hàn gōng yī ;一去心知更不归,可怜着尽汉宫衣;
jì shēng yù wèn sāi nán shì ,zhī yǒu nián nián hóng yàn fēi 。寄声欲问塞南事,只有年年鸿雁飞。
jiā rén wàn lǐ chuán xiāo xī ,hǎo zài zhān chéng mò xiàng yì ;家人万里传消息,好在毡城莫相忆;
jun1 bú jiàn zhǐ chǐ zhǎng mén bì ā jiāo ,rén shēng shī yì wú nán běi 。君不见咫尺长门闭阿娇,人生失意无南北。
qí èr
其二
míng fēi chū jià yǔ hú ér ,zhān chē bǎi liàng jiē hú jī 。
明妃初嫁与胡儿,毡车百辆皆胡姬。
hán qíng yù yǔ dú wú chù ,chuán yǔ pí pá xīn zì zhī 。含情欲语独无处,传与琵琶心自知。
huáng jīn gǎn bō chūn fēng shǒu ,dàn kàn fēi hóng quàn hú jiǔ 。黄金杆拨春风手,弹看飞鸿劝胡酒。
hàn gōng shì nǚ àn chuí lèi ,shā shàng háng rén què huí shǒu 。汉宫侍女暗垂泪,沙上行人却回首。
hàn ēn zì qiǎn hú ēn shēn ,rén shēng lè zài xiàng zhī xīn 。汉恩自浅胡恩深,人生乐在相知心。
kě lián qīng zhǒng yǐ wú méi ,shàng yǒu āi xián liú zhì jīn 。可怜青冢已芜没,尚有哀弦留至今。