【míng fēi qǔ hé wáng jiè fǔ zuò 】
【明妃曲和王介甫作】
hàn gōng yǒu jiā rén ,tiān zǐ chū wèi shí ,
汉宫有佳人,天子初未识,
yī cháo suí hàn shǐ ,yuǎn jià dān yú guó 。一朝随汉使,远嫁单于国。
jué sè tiān xià wú ,yī shī nán zài dé ,绝色天下无,一失难再得,
suī néng shā huà gōng ,yú shì jìng hé yì ?虽能杀画工,于事竟何益?
ěr mù suǒ jí shàng rú cǐ ,wàn lǐ ān néng zhì yí dí !耳目所及尚如此,万里安能制夷狄!
hàn jì chéng yǐ zhuō ,nǚ sè nán zì kuā 。汉计诚已拙,女色难自夸。
míng fēi qù shí lèi ,sǎ xiàng zhī shàng huā ;明妃去时泪,洒向枝上花;
kuáng fēng rì mù qǐ ,piāo bó luò shuí jiā 。狂风日暮起,飘泊落谁家。
hóng yán shèng rén duō báo mìng ,mò yuàn chūn fēng dāng zì jiē 。红颜胜人多薄命,莫怨春风当自嗟。