【qìn yuán chūn 】
【沁园春】
dīng sì zhòng yáng qián sān rì ,mèng wáng fù dàn zhuāng sù fú ,zhí shǒu gěng yān ,yǔ duō bú fù néng jì 。dàn lín bié yǒu yún :xián hèn yuàn wéi tiān shàng yuè ,nián nián yóu dé xiàng láng yuán 。fù sù wèi gōng shī ,bú zhī hé yǐ dé cǐ yě 。jiào hòu gǎn fù zhǎng diào 。
丁巳重阳前三日,梦亡妇淡妆素服,执手哽咽,语多不复能记。但临别有云:衔恨愿为天上月,年年犹得向郎圆。妇素未工诗,不知何以得此也。觉后感赋长调。
shùn xī fú shēng ,
瞬息浮生,
báo mìng rú sī ,薄命如斯,
dī huái zěn wàng ?低徊怎忘?
jì xiù tà xián shí ,记绣榻闲时,
bìng chuī hóng yǔ ,并吹红雨,
diāo lán qǔ chù ,雕阑曲处,
tóng yǐ xié yáng 。同倚斜阳。
mèng hǎo nán liú ,梦好难留,
shī cán mò xù ,诗残莫续,
yíng dé gèng shēn kū yī chǎng 。赢得更深哭一场。
yí róng zài ,遗容在,
líng biāo yī zhuǎn ,灵飙一转,
wèi xǔ duān xiáng 。未许端详。
zhòng xún bì luò máng máng ,
重寻碧落茫茫,
liào duǎn fā ,料短发,
cháo lái dìng yǒu shuāng 。朝来定有霜。
biàn rén jiān tiān shàng ,便人间天上,
chén yuán wèi duàn ,尘缘未断,
chūn huā qiū yuè ,春花秋月,
chù xù hái shāng 。触绪还伤。
yù jié chóu miù ,欲结绸缪,
fān jīng yáo luò ,翻惊摇落,
liǎng chù yuān yāng gè zì liáng !两处鸳鸯各自凉!
zhēn wú nài ,真无奈,
bǎ shēng shēng yán yǔ ,把声声檐雨,
pǔ chū huí cháng 。谱出回肠。