【yù zhāng háng kǔ xiàng piān 】
【豫章行苦相篇】
kǔ xiàng shēn wéi nǚ ,bēi lòu nán zài chén [2] 。
苦相身为女,卑陋难再陈[2] 。
nán ér dāng mén hù ,duò dì zì shēng shén。男儿当门户,堕地自生神 。
xióng xīn zhì sì hǎi ,wàn lǐ wàng fēng chén。雄心志四海,万里望风尘 。
nǚ yù wú xīn ài ,bú wéi jiā suǒ zhēn。女育无欣爱,不为家所珍 。
zhǎng dà táo shēn shì ,cáng tóu xiū jiàn rén 。长大逃深室,藏头羞见人。
chuí lèi shì tā xiāng ,hū rú yǔ jué yún。垂泪适他乡,忽如雨绝云 。
dī tóu hé yán sè ,suǒ chǐ jié zhū chún 。低头和颜色,索齿结朱唇。
guì bài wú fù shù ,bì qiè rú yán bīn。跪拜无复数,婢妾如严宾 。
qíng hé tóng yún hàn ,kuí huò yǎng yáng chūn。情合同云汉,葵藿仰阳春 。
xīn guāi shèn shuǐ huǒ ,bǎi è jí qí shēn。心乖甚水火,百恶集其身 。
yù yán suí nián biàn ,zhàng fū duō hǎo xīn。玉颜随年变,丈夫多好新 。
xī wéi xíng yǔ yǐng ,jīn wéi hú yǔ qín。昔为形与影,今为胡与秦 。
hú qín shí xiàng jiàn ,yī jué yú cān chén。胡秦时相见,一绝逾参辰 。